Gió lướt qua ngọn tóc, tôi luôn chạy. Dây đeo ba lô mòn đi các sợi chỉ, tiếng giày thể thao dẫm lên viên đá xanh còn trong trẻo hơn cả tiếng chuông lớp.
Nhảy qua hàng rào sắt rỉ sét, ống quần dính vàng của cúc hoang. Giang tay trên bờ ruộng, để gió tràn đầy tay áo, như chim sẻ rũ lông.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng đổ, tôi đếm những thanh gỗ trên đường ray, đoán hình dạng của trạm dừng tiếp theo. Người lớn nói "thu tâm lại", nhưng tôi nghe thấy tiếng gọi từ xa - nơi đó có dòng sông chưa được đặt tên, có hướng đi chưa được định nghĩa.
Ngày xưa, tôi cũng là một chàng trai theo đuổi tự do, viết thơ bằng những bước chân trên mặt đất, mỗi nét đều hướng về ánh sáng.
Lịch trình đã trải qua hàng ngàn cánh buồm, mong rằng khi tôi trở lại vẫn là một thanh niên...🥰🥰
Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
3 thích
Phần thưởng
3
1
Chia sẻ
Bình luận
0/400
QSHYSH520
· 08-03 03:53
Gió lướt qua ngọn tóc, tôi luôn chạy. Dây balo mài ra những mép nhô, tiếng giày thể thao dẫm lên những viên đá xanh nghe trong trẻo hơn cả tiếng chuông lớp.
Nhảy qua hàng rào sắt đã rỉ, ống quần dính màu vàng của hoa cúc dại. Trên bờ ruộng, tôi dang tay ra, để gió thổi đầy tay áo, giống như chim chóc rũ lông.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng đổ, tôi đếm những thanh gỗ trên đường ray, đoán hình dạng của trạm dừng tiếp theo. Người lớn nói "hãy tập trung", nhưng tôi nghe thấy tiếng gọi từ xa - nơi đó có dòng sông chưa được đặt tên, có phương hướng chưa được định nghĩa.
Đã từng, tôi cũng là một thanh niên đuổi theo tự do, dùng dấu chân viết thơ trên mặt đất, mỗi nét đều hướng về ánh sáng.
Trải qua ngàn bến bờ, mong rằng khi trở về tôi vẫn là một thanh niên...
Gió lướt qua ngọn tóc, tôi luôn chạy. Dây đeo ba lô mòn đi các sợi chỉ, tiếng giày thể thao dẫm lên viên đá xanh còn trong trẻo hơn cả tiếng chuông lớp.
Nhảy qua hàng rào sắt rỉ sét, ống quần dính vàng của cúc hoang. Giang tay trên bờ ruộng, để gió tràn đầy tay áo, như chim sẻ rũ lông.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng đổ, tôi đếm những thanh gỗ trên đường ray, đoán hình dạng của trạm dừng tiếp theo. Người lớn nói "thu tâm lại", nhưng tôi nghe thấy tiếng gọi từ xa - nơi đó có dòng sông chưa được đặt tên, có hướng đi chưa được định nghĩa.
Ngày xưa, tôi cũng là một chàng trai theo đuổi tự do, viết thơ bằng những bước chân trên mặt đất, mỗi nét đều hướng về ánh sáng.
Lịch trình đã trải qua hàng ngàn cánh buồm, mong rằng khi tôi trở lại vẫn là một thanh niên...🥰🥰
Nhảy qua hàng rào sắt đã rỉ, ống quần dính màu vàng của hoa cúc dại. Trên bờ ruộng, tôi dang tay ra, để gió thổi đầy tay áo, giống như chim chóc rũ lông.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng đổ, tôi đếm những thanh gỗ trên đường ray, đoán hình dạng của trạm dừng tiếp theo. Người lớn nói "hãy tập trung", nhưng tôi nghe thấy tiếng gọi từ xa - nơi đó có dòng sông chưa được đặt tên, có phương hướng chưa được định nghĩa.
Đã từng, tôi cũng là một thanh niên đuổi theo tự do, dùng dấu chân viết thơ trên mặt đất, mỗi nét đều hướng về ánh sáng.
Trải qua ngàn bến bờ, mong rằng khi trở về tôi vẫn là một thanh niên...